Cherreads

Chapter 4 - Chương 4: Thành Phố Của Những Kẻ Giả Dối

🏙 Cổng Tuyệt Huyễn Thành

Từ xa, Tuyệt Huyễn Thành trông như một mê cung sống. Những tòa nhà lộn xộn xây chồng lên nhau, cờ và dây phướn đủ màu tung bay, người ra người vào như ong vỡ tổ. Một tấm biển lớn treo lơ lửng phía trên cổng thành bằng đá:

> "Muốn vào? Hãy để lại một phần thật thà."

Ken nhíu mày. Một câu chơi chữ… hay là cảnh báo?

Hai lính gác – không mặc giáp, chỉ mang mặt nạ cười – bước ra.

> "Tên?"

"Ken."

"Mang theo gì?"

"Thanh kiếm, túi vải, một mảnh huy hiệu."

"Tốt. Đưa cho ta… nỗi sợ lớn nhất của ngươi."

Ken đứng im.

> "Đùa thôi. Vào đi."

"À mà này," – một tên lính nói thêm, – "Trong đây, đừng tin ai cười nhiều."

🌀 Mê cung sống

Ken bước vào. Tiếng rao, tiếng đàn, tiếng người nói chuyện trộn lẫn như sóng đánh.

Người ta bán đủ thứ kỳ lạ: Tinh hoa bị niêm phong, mặt nạ thay đổi biểu cảm, sách nói chuyện được, đá biết hát... và thậm chí là ký ức.

Ken ghé qua một quầy nhỏ có bảng:

> "Trao một ký ức, đổi một bí mật."

Cậu nhìn vào người bán – một cô gái nhỏ, chừng 15–16 tuổi, tóc tết hai bên, đôi mắt tím sáng như đèn.

> "Muốn biết bí mật về chính mình không?" – cô nói, không cần Ken hỏi.

"Cô là ai?" – Ken hỏi ngược lại.

"Ta là ai không quan trọng bằng ta biết gì về ngươi." – cô cười, nhẹ như lông vũ, nhưng lại khiến Ken cảm thấy… sợ.

Tiểu Ly là kẻ bán bí mật. Nhưng không giống những kẻ khác ở Tuyệt Huyễn Thành – cô không thu vàng bạc. Chỉ ký ức.

> "Trao cho ta một ký ức – bất kỳ – và ta sẽ cho ngươi một mảnh sự thật."

"Không được chọn ký ức?"

"Không."

Ken suy nghĩ. Rồi cậu đồng ý.

Một làn khói xanh bao phủ tay cậu – hút đi ký ức về lần đầu tiên được Lão Sư khen ngợi. Đó là khoảnh khắc ấm áp, cậu vẫn hay nhớ về nó… giờ thì quên mất.

> "Đổi lại..." – Tiểu Ly nói –

"Tên thật của ngươi... không phải Ken. Đó là tên người khác đặt cho ngươi."

"Ngươi... được đưa vào làng, không phải sinh ra ở đó."

"Và..." – cô hạ giọng –

"Có kẻ đã theo dõi ngươi từ trước khi ngươi rời làng."

Ken sững người.

> "Ai?"

Tiểu Ly cười.

> "Muốn biết thêm thì phải trao thêm. Nhưng cẩn thận… ký ức mất rồi, không lấy lại được."

Ngay khi rời quầy của Tiểu Ly, một tiếng còi vang lên.

Tiếng lính hô lớn:

> "Kẻ mang Tinh Huy hiệu lạ! Bắt sống!"

Ken chưa kịp phản ứng thì đã thấy ba kẻ áo xám nhảy từ mái nhà xuống. Chúng không hỏi gì – ra tay luôn.

Ken né, rút kiếm. Ánh sáng bật lên nhưng yếu ớt – không phải vì cậu yếu, mà do thành phố này chặn ánh sáng tinh thần. Một trong số đó bắn ra lưới Tinh Thạch, trói lấy tay Ken.

> "Chúng biết huy hiệu…"

"Chúng chờ mình."

"Làm sao…?"

Bỗng, từ trong đám đông – Tiểu Ly lại xuất hiện, tay cầm một quả cầu sương.

> "Ngươi nợ ta một ký ức nữa, nhé."

"Nổ đây!"

BOOOOM!

Khói tím bao phủ cả khu vực. Ken cảm thấy mình bị kéo đi, tay ai đó giữ chặt, chạy qua các ngõ nhỏ như thỏ rừng.

Khi khói tan, cậu đã ở trong một căn phòng nhỏ tối mịt – nơi có cửa sổ duy nhất nhìn ra bức tượng Vị Vua Không Mặt giữa trung tâm thành.

Tiểu Ly thả tay.

> "Từ giờ, ngươi nợ ta hai ký ức."

"Ngươi giúp ta vì gì?"

"Vì ta thích người tò mò. Và vì ngươi... đang là trung tâm của cơn bão mà chính ngươi chưa biết."

Ken siết chặt mảnh huy hiệu trong túi.

> "Nếu ta tìm ra phần còn lại của nó?"

"Ngươi sẽ mở cánh cổng… hoặc chôn cả thế giới."

More Chapters