🌌 I. Gặp gỡ nơi khe vực
Khi Vân Thiên Hà vừa bước ra khỏi khu vực Linh Trì, màn sương đen mờ ảo như tự động tách ra để lộ một lối mòn nhỏ dẫn đến một gốc cây khô đổ nghiêng bên vách đá.
Ở đó, một lão nhân khoác áo lam tro rách nát, tóc bạc rối tung, lưng còng, đang chống gậy gỗ ngồi xếp bằng, miệng nhấm nháp một hũ rượu cũ, ánh mắt dán chặt về phía hắn.
> “Ngươi đến rồi… đúng như lão phu đoán. Tên đệ tử của kẻ phản đạo ấy rốt cuộc cũng đặt chân vào đây.”
Vân Thiên Hà nheo mắt cảnh giác:
> “Tiền bối là ai? Tại sao lại biết ta và… Lâm Duẫn?”
Lão nhân không đáp ngay. Hắn lặng lẽ uống một ngụm rượu rồi mới thở dài.
> “Năm xưa… ta là người từng dẫn Lâm Duẫn vào Thần Viện, cũng là kẻ tận mắt chứng kiến khi hắn sa vào lối tà tâm...”
---
🕯️ II. Trích đoạn quá khứ - Lâm Duẫn và lời nguyền phản bội
Lão nhân gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm:
> “Hắn từng là thiên tài rực rỡ nhất trong lứa, được gọi là ‘Quang Diệu Tử’. Nhưng cũng chính vì quá mạnh, quá kiêu ngạo, hắn muốn bước nhanh hơn cả thiên đạo. Hắn đã bí mật tu luyện một nhánh pháp quyết cấm đoán trong tàng thư các của Thần Viện.”
> “Đó là ‘Thất Hồn Hoán Mệnh Chú’, công pháp có thể chuyển phần hồn sang thân thể khác để đổi mạng trong lúc đại nạn.”
> “Hắn thành công, nhưng… đã mất đi thứ gì đó. Từ sau đó, ánh mắt hắn luôn có một tia lệ khí không thể xoá.”
Vân Thiên Hà nghi hoặc:
> “Sư phụ… chưa từng kể về chuyện này.”
Lão nhân khẽ cười:
> “Lão già đó muốn để ngươi tự nhìn rõ bằng chính đôi mắt mình.”
---
✴️ III. Giao ký ức – vật chứng năm xưa
Lão nhân lấy ra một mảnh phù lục cổ, đặt vào tay Vân Thiên Hà:
> “Đây là tàn ảnh pháp thức cuối cùng Lâm Duẫn từng lưu lại trong trận pháp tại Hồ Suy Vong… Có thể giải được, ngươi sẽ thấy thứ hắn từng cố gắng bảo vệ… hoặc phá huỷ.”
Hắn đứng dậy, ánh mắt đầy tang thương:
> “Nếu ngươi đủ mạnh… hãy quyết định xem, sẽ xoá tên hắn khỏi lịch sử, hay tìm cách chuộc lại tội lỗi cho hắn.”
Trước khi rời đi, lão còn quay đầu dặn dò:
> “Khi đủ thực lực vượt qua ‘Tầng Phản Chiếu’ tại Linh Thai Điện, hãy mang phù lục đến đó. Sự thật… sẽ tự hiển lộ.”
---
🌓 IV. Vân Thiên Hà – ngỡ ngàng và quyết tâm
Nhìn tấm phù trong tay, hắn cảm thấy tâm mạch run nhẹ. Một phần bản thân như bị kéo vào vòng xoáy của quá khứ đã bị bưng bít.
> “Lâm Duẫn… sư huynh... huynh phản bội là vì cái gì? Vì sợ chết… hay vì thứ gì đó còn đau hơn cái chết?”
【HỆ THỐNG THÔN PHỆ CHI THƯ】
📜 Nhiệm vụ ẩn: Tàn Ảnh Loạn Tâm – Khởi Nguyên
> Mô tả: Ký ức tàn ảnh của Lâm Duẫn, đệ tử phản đạo, đã hoà vào dòng thời gian hỗn loạn.
Nếu không xử lý, mảnh tàn ảnh sẽ gây ảnh hưởng đến tâm hồn, tu lộ và thời không xung quanh.
🎯 Mục tiêu:
Kích hoạt tàn ảnh trong phù lục tại khu vực có linh mạch chảy ngược thời gian.
Dò tìm, phân tích ký ức hỗn loạn của Lâm Duẫn.
Cô lập nguyên hồn tàn ảnh để lựa chọn: Thanh Tẩy hoặc Hấp Thu Ký Ức.
📍 Vị trí khả thi: Phong Mạch Thượng Nguyên – Linh Thai Điện (Tầng Phản Chiếu)
⏳ Giới hạn: Phải hoàn thành trong vòng 15 ngày kể từ khi nhận nhiệm vụ.
🎁 Phần thưởng:
Thuộc tính Trí lực +10, Tâm Pháp Giải Ngộ +1 cấp.
Khai mở tầng sâu hơn trong Thôn Phệ Chi Thư – Huyền Chương Thứ 3.
Khả năng tạo dựng Đạo Tâm Kim Đài (tiềm năng đột phá Tâm Kiếp sau này).
---
🌠 Vân Thiên Hà ngẩng đầu, thở sâu:
> “Lão nhân ấy chỉ cho ta một đoạn trí nhớ, nhưng hệ thống lại đưa ra cả một dòng nhiệm vụ. Phía sau tấm phù lục này… là số phận, không chỉ của ta, mà còn là của cả Thần Viện.”
Dưới ánh chiều tàn phủ màu đỏ máu lên từng tán cây cổ thụ, Vân Thiên Hà bước từng bước vững chắc trên đường mòn trở lại Thần Viện. Tấm phù lục bên trong giới chỉ rung nhẹ như đang cộng hưởng với thiên địa, còn trong lòng hắn, những dòng hệ thống vẫn vang vọng không dứt. Tuy nhiên, từ khi rời khỏi Linh Thai Điện, hắn luôn có cảm giác bất an.
Không phải sát khí… mà là ánh mắt.
Hắn bất ngờ dừng bước, tay chạm nhẹ vào chuôi kiếm, ánh mắt liếc qua rừng cây bên trái — vẫn yên ắng.
Nhưng rồi…
Vù!
Một đạo khí tức mỏng manh như sương mù đột ngột quét qua. Không mạnh, nhưng ẩn nhẫn và tinh vi đến đáng sợ.
> “Giỏi ẩn nấp thật.” – Hắn cười nhạt, giọng nói vang lên rõ ràng – “Ra đi, ta không thích bị theo dõi.”
Từ trong bụi cây rậm rạp, ba bóng người mặc áo xám đen không huy hiệu bước ra. Bọn chúng đeo mặt nạ đồng, toàn thân không lộ khí tức, thậm chí khi di chuyển, không một chiếc lá nào bị xao động.
Kẻ đi đầu giọng khàn khàn:
> “Ngươi… đã chạm vào tàn ảnh đó rồi, đúng không?”
Vân Thiên Hà cau mày, tay xiết chặt vạt áo:
> “Các ngươi là ai?”
> “Chúng ta… là Ký Ảnh Nhân, từng là người hầu của Lâm Duẫn – đệ tử phản đồ.”
> “Giờ ngươi nắm giữ một phần ký ức của chủ nhân, ta không thể để ngươi sống sót.”
Ánh mắt Vân Thiên Hà trầm xuống:
> “Ra là các ngươi… ta vừa mới lĩnh ngộ một đoạn ký ức, chưa rõ thật giả. Nhưng có vẻ như, những kẻ đi theo hắn ngày ấy… cũng chẳng phải trung thành gì cho cam.”
Tên thứ hai trong nhóm tiến lên nửa bước, giọng lạnh băng:
> “Không cần hiểu. Ngươi chỉ cần chết… hoặc giao tấm phù lục đó ra.”
---
🌪 Gió rít qua cành cây, trận chiến như sắp bùng nổ.
Vân Thiên Hà thủ thế. Trong cơ thể hắn, Thôn Phệ Chi Thư đang rung động mạnh, như cảm ứng với kẻ từng phục vụ Lâm Duẫn.
> “Vậy… ta sẽ lấy các ngươi để thử nghiệm chiến pháp mới lĩnh ngộ từ tàn ảnh Lâm Duẫn!”
Dưới tán rừng lặng gió, bầu không khí đột ngột trở nên đặc quánh như bị một cỗ áp lực vô hình đè nặng. Ba Ký Ảnh Nhân đồng loạt di chuyển—không báo trước, không khí tức, không chấn động—như những chiếc bóng trườn ra từ hư vô.
Vân Thiên Hà vẫn đứng yên. Ánh mắt hắn bình tĩnh đến kỳ lạ.
"Ầm!"
Ngay khi kẻ đầu tiên vừa áp sát, Tam Muội Chân Hỏa đã bùng lên, thiêu rụi vạt rừng nhỏ phía trước trong nháy mắt. Lưỡi kiếm trong tay hắn như hóa thành lưu quang, xoay một vòng nửa khép kín rồi xoẹt qua cổ kẻ vừa lao đến—máu bắn lên rồi lập tức bốc khói, bị đốt sạch bởi khí hỏa mang theo pháp lực hủy diệt.
> “Một tên.”
Hắn thì thầm, xoay người nghênh chiến hai kẻ còn lại.
---
Tên thứ hai không vội tấn công, mà giơ tay búng ra ba đạo phù văn màu xám bạc. Những văn trận ẩn hình được kích hoạt, khiến ánh sáng và không gian xung quanh Vân Thiên Hà méo mó như ảo ảnh.
> “Ảo Hồn Trận?”
Hắn khẽ quát, liền nhắm mắt, điều tức theo nhịp ‘Thái Hư Nhập Đạo Quyết’ mà lão nhân thần bí từng truyền dạy. Linh giác tỏa ra, hắn không cần nhìn cũng "thấy" được vị trí của hai tên còn lại qua cảm tri.
Soạt!
Thân hình Vân Thiên Hà lao ra khỏi vòng vây ảo ảnh. Một kẻ vừa định đánh lén đã bị hắn tung một cước vào ngực, bay ngược ra sau va vào cây đại thụ gãy nát.
Kẻ cuối cùng lúc này mới hiện thân, nhưng bàn tay hắn đã dính đầy máu đen, vẽ ra một ấn ký lạ trên đất.
> “Huyết Tế Ngưng Ảnh – Tứ Hồn Nhập Thân!”
Bốn bóng đen từ cơ thể gã phân thân ra, mỗi một cái đều mang theo khí tức bán thực, bán hư. Đây là một tà pháp cổ xưa, đòi hỏi dùng chính sinh mệnh để tạm thời tăng tốc độ và lực công kích, đánh đổi lấy tuổi thọ và linh hồn.
"Muốn liều mạng?"
Khóe miệng Vân Thiên Hà nhếch lên. Hắn đứng thẳng, Hỗn Nguyên Chi Lực dâng trào, lan ra như sóng biển. Bàn tay nắm chặt thanh kiếm, lúc chém xuống, tất cả kiếm khí hóa thành một luồng chấn động không gian gọn gàng tuyệt đối—đó chính là Chiêu thứ nhất của 'Chi Kết': Phá Nguyên Cực Đạo!
"ẦM!!!"
Bóng đen bị xé rách. Gã Ký Ảnh Nhân còn lại nhìn thấy hồn khí bị triệt tiêu, chân mềm nhũn, mồm phun máu đen, thân thể run lên dữ dội trước khi đổ gục xuống.
---
Một nhịp thở trôi qua.
Không còn ai sống sót.
Vân Thiên Hà chậm rãi thu kiếm. Hệ thống vang lên:
> 【Bạn đã tiêu diệt ba Ký Ảnh Nhân – phần thưởng: +0.8 Cảm Tri, +1.2 Nhanh Nhẹn, nhận được “Phù Văn Cấm Ngữ – Cổ Ấn Xá Thân” (hư hỏng 40%)】
> 【Kích hoạt ký ức tàn dư – đoạn tư liệu về đệ tử phản đồ Lâm Duẫn tiếp tục được mở khóa.】
Hắn trầm ngâm đứng giữa tán rừng tàn cháy. Trong ánh đỏ rực lặng lẽ, hắn nhìn vào lòng bàn tay—nơi hỏa diễm và kiếm khí vừa nở rộ.
> “Nếu Lâm Duẫn từng có những thuộc hạ như vậy, thì hắn… mạnh đến đâu?”
Từ giữa tán rừng tăm tối, nơi lá cây rậm rạp che kín ánh trăng, một đôi mắt hẹp dài lặng lẽ mở ra.
Không hề có linh lực dao động. Không có hơi thở sinh mệnh. Chỉ có… một cảm giác lạnh lẽo như kim châm da thịt, tựa như ánh mắt ấy không phải đến từ một sinh linh sống, mà là từ một cổ vật nào đó đã thức tỉnh sau ngàn năm trầm mặc.
> “Tam Muội Chân Hỏa, Hỗn Nguyên Chi Lực… và cả kiếm ý chưa hoàn thiện. Là hắn, không sai được…”
Kẻ ẩn mình không ra mặt. Mái tóc dài màu tro xám lặng lẽ bay theo gió, thân ảnh gầy gò phủ trong trường bào màu nguyệt bạch đã nhuốm bụi đường. Trên ngón tay hắn, một chiếc nhẫn ngọc cổ xưa khẽ phát sáng mờ mờ như phản ứng với khí tức vừa bộc lộ của Vân Thiên Hà.
> “Đáng lý hắn phải chết rồi… Đáng lý… hắn không thể còn tồn tại…”
> “Nhưng nếu là hắn, nếu đúng là chủ nhân của Thôn Phệ Chi Thư...”
Giọng nói như tiếng gió rít qua khe đá, không có cảm xúc, cũng không có sát ý, chỉ có một sự nghi ngờ mơ hồ và hứng thú rất nhẹ—hệt như một kẻ sưu tầm cổ vật phát hiện món đồ thất lạc ngàn năm đột nhiên xuất hiện trở lại.
Hắn không bước ra. Nhưng cũng không rời đi.
Chỉ để lại một cái bóng nhẹ nhàng rút vào hư không—để quan sát, chờ đợi, và thử thách.
---
Tại một vùng cách đó không xa, Thiên Dực Sưu Thú đang thu nhỏ trong hình dạng như một linh thú mèo cỡ nhỏ, khẽ động đuôi. Đôi mắt nó nhìn về phương hướng vừa rồi, long nhãn lóe lên sắc xanh nhạt kỳ dị.
> “Chủ nhân... phía ấy... có thứ gì đó… không giống người.”
> “Có kẻ đang dõi theo.”
Vân Thiên Hà khẽ nhíu mày. Hắn đã có chút linh giác, nhưng còn quá yếu để chạm đến tầng sóng dao động mà kẻ nọ che giấu.
> “Cảm giác này... không giống sát khí. Nhưng càng không đơn giản.”
Hắn thì thầm.
Vân Thiên Hà khẽ cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ thâm trầm.
> “Không lộ sát ý, nhưng dám âm thầm quan sát ta từ xa—người này không đơn giản…”
Thiên Dực Sưu Thú trong hình dáng linh thú mèo khẽ ngẩng đầu, lông dựng ngược.
> “Ta có thể định vị được hướng hắn lẩn trốn, nhưng rất mơ hồ… Chỉ có thể dẫn chủ nhân đến gần, còn lại tùy vào ngươi.”
Vân Thiên Hà gật đầu, không nói thêm gì, thân hình lướt đi trong đêm tối. Bộ pháp vận dụng Ảnh Hành Bộ, cả người hòa vào bóng cây như một cái bóng.
---
Chỉ sau một nén nhang, hắn đã đến một vùng đất trũng dưới tán rừng, nơi có những dấu vết không thể nhận ra bằng mắt thường, nhưng Cảm Tri cao của hắn lại cảm ứng được dao động từng bị bóp méo và giấu kín bằng bí pháp.
Đột nhiên…
> Keng!
Một luồng kiếm khí lạnh buốt như băng từ bên trái phóng đến. Vân Thiên Hà nghiêng người, huyền thiết kiếm vung lên chặn lại—cả hai lực va vào nhau, phát ra chấn động trầm trầm, tạo ra vệt cắt sâu trên thân cây cổ thụ phía sau.
Từ trong bóng tối, một người chậm rãi bước ra.
---
Hắn mặc áo bào vải thô, có vẻ ngoài giống một kẻ lang thang. Gương mặt lẫn trong lớp mũ trùm đầu, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức khiến người đối diện như bị nhìn thấu.
> “Không chạy trốn, còn dám lần theo ta?” – giọng khàn đặc, mang chút cổ lão – “Ngươi không giống như một tiểu tử mới bước vào con đường tu luyện…”
Vân Thiên Hà nheo mắt, giữ kiếm trước người nhưng không ra tay ngay.
> “Ngươi là ai? Theo dõi ta làm gì?”
Người nọ cười nhạt:
> “Ngươi không xứng để biết tên ta… Ít nhất, chưa phải bây giờ.”
Hắn giơ tay vạch không trung—trong chớp mắt, một pháp ấn phức tạp hiện ra, rồi vụt tan.
> “Gặp lại sau, Vân Thiên Hà. Nếu ngươi còn sống đến lúc đó.”
Soạt!
Không gian trước mặt rách ra như giấy, người kia bước vào và biến mất như chưa từng tồn tại.
Vân Thiên Hà đứng trầm ngâm hồi lâu.
> “Hắn biết tên ta…”
> “Hắn cũng biết ta không phải kẻ tầm thường.”
> “Vậy… là địch, hay là một người thí nghiệm?”
Trong lặng lẽ, hệ thống bất ngờ hiện thông báo:
> [Tùy chọn hệ thống kích hoạt – Nhánh nhiệm vụ ẩn mở khóa]
– Tên nhiệm vụ: “Kẻ Săn Trong Bóng Tối”
– Nội dung: Điều tra thân phận của người thần bí, đề phòng truy sát hoặc lôi kéo về phe mình.
– Phần thưởng: +10 Cảm Tri, mở khóa phụ chức năng Truy Tung Tâm Ấn
– Trạng thái: Đang theo dõi
Vân Thiên Hà lựa chọn quay lại điểm cắm trại, tạm thời không mạo hiểm lao sâu vào bí ẩn kia. Với kinh nghiệm lịch luyện và sự cẩn trọng, hắn hiểu rõ: muốn sống lâu trên con đường tu tiên, biết khi nào nên nhẫn, khi nào nên ra tay, đó là bản lĩnh thật sự.
---
Trên đường quay về, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi qua tán cây, kéo dài bóng dáng của hắn giữa rừng rậm âm u. Thiên Dực Sưu Thú nằm gọn trên vai, không nói gì, nhưng trong mắt cũng mang theo vẻ cảnh giác.
Về đến trại, phần lớn đồng môn đã say ngủ, chỉ có vài người cảnh giới thay ca. Vân Thiên Hà yên lặng bước vào khu vực dành riêng cho đội 7, vén màn lều.
> “Trở về an toàn?” – giọng Trương Đại Sơn vọng ra từ trong lều, vẫn chưa ngủ.
> “Có người đang theo dõi ta. Không giống địch nhân thường gặp—hành tung rất quỷ dị.” – Vân Thiên Hà trầm giọng.
> “Muốn báo lại cho sư phụ không?”
> “Không. Tạm thời chưa cần. Việc quan trọng hiện tại là hoàn thành nhiệm vụ ở Phong Ma Sơn Mạch... và tìm đầu mối về bí cảnh phong ấn.”
Ngay lúc ấy, hệ thống một lần nữa hiện thông báo:
> [Nhiệm vụ chính tuyến: “Dò Tìm Phong Ấn Chi Địa”]
– Mục tiêu: Điều tra dấu vết phong ấn yêu vật cổ đại tại Phong Ma Sơn Mạch.
– Thời hạn: 7 ngày
– Tiến độ: 30%
– Gợi ý: “Sự kiện bất thường đang tích tụ quanh trụ khí tụ linh phía đông. Hãy chú ý vào đêm thứ ba.”
– Phần thưởng: +1 tầng Hỗn Nguyên Kinh, 500 điểm cống hiến nội viện.
Vân Thiên Hà ghi nhớ kỹ lưỡng, ánh mắt không hề ngơi nghỉ. Dù đã nằm xuống, hắn vẫn vận khí Hỗn Nguyên Chi Lực, duy trì cảnh giới nửa tỉnh nửa ngủ.
Bởi vì hắn biết—
> “Nếu người kia còn quay lại… ta nhất định phải là kẻ chuẩn bị tốt hơn.”
[Đêm Thứ Ba – Dị Biến tại Trụ Khí Tụ Linh Phía Đông]
Bầu trời đêm không trăng, mây đen vần vũ như che giấu điều gì đó đang âm thầm chuyển động. Từ xa, gió núi thổi về, mang theo hàn khí và mùi máu mờ nhạt.
Tại khu vực cắm trại của đội 7, Vân Thiên Hà đột ngột mở mắt. Thiên Dực Sưu Thú trên vai cũng khẽ run lên, đôi mắt phát sáng màu đỏ sẫm.
> “Có thứ gì đó... đang tỉnh lại.” – Vân Thiên Hà trầm giọng.
Không cần đánh thức ai, hắn cùng Thiên Dực Sưu Thú lặng lẽ rời trại, di chuyển về phía trụ khí tụ linh phía Đông – nơi hệ thống nhắc tới.
---
Tại khu vực tụ linh trụ
Đây từng là một trong những trụ ổn định linh mạch cổ, giúp khống chế linh khí trong Phong Ma Sơn Mạch. Nhưng giờ đây, quanh trụ đá cao hơn ba trượng, linh văn đã nứt nẻ, ánh sáng lập lòe, tựa như có sinh mệnh đang cố vùng vẫy thoát ra.
Một lớp sương huyết dày đặc bao trùm mặt đất, từ giữa trụ đá phát ra âm thanh giống như tiếng gào thét bị đè nén ngàn năm.
> “Tâm ma… Oán khí… Đây là một huyết tế phong ấn!” – Vân Thiên Hà nhận ra, ánh mắt nghiêm trọng.
Ngay lúc ấy, một tia sáng đỏ lấp lóe. Một vòng xoáy huyết sắc hiện ra dưới chân trụ, mở ra một khe rạn không gian. Từ trong đó, một bóng đen vọt ra—một Oán Linh Cổ Giáp Nhân!
---
[Chiến Đấu Bắt Đầu]
Tên oán linh này thân hình cao lớn, cơ thể mặc hắc giáp cũ kỹ loang lổ huyết tích, đôi mắt trống rỗng cháy rực tà hỏa.
Nó vừa xuất hiện liền bổ một chùy khổng lồ xuống chỗ Vân Thiên Hà đứng. Chỉ trong sát na, Hỗn Nguyên Chi Lực bao trùm tay phải, Thiên Dực Sưu Thú hóa hình lớn gấp đôi, vỗ cánh đẩy lùi đường chùy.
> “Không thể để nó thoát ra ngoài—phải phong lại trụ!” – Hệ thống thông báo.
Vân Thiên Hà thở sâu, bày ra thủ ấn, vận chuyển Chi Kết Quyết để thúc giục pháp lực. Đồng thời, Tam Muội Chân Hỏa ngưng tụ thành Kết Hỏa Ấn, đánh thẳng lên vòng xoáy.
Bên trong trụ linh, tiếng hét đau đớn vang vọng, oán linh rít lên giận dữ, thân thể gần như bị lửa đạo pháp thiêu rụi.
Thiên Dực Sưu Thú thừa cơ bay lượn trên cao, giáng xuống Huyễn Ảnh Sưu Trảo, xé toạc lớp giáp cổ của oán linh, đập thẳng xuống đầu nó—ầm!
Trụ linh sáng rực—ánh sáng một lần nữa lan tỏa như ngọn hải đăng, đốt cháy màn sương huyết và phong ấn được vòng xoáy không gian.
---
Tĩnh lặng lại.
Mồ hôi thấm đẫm lưng áo, Vân Thiên Hà ngồi xuống, điều tức, nét mặt vẫn chưa giãn ra.
> Hệ thống thông báo:
[Nhiệm vụ chính tuyến tiến độ +20%]
Phần thưởng tạm thời: +3 Thể Lực, +2 Cảm Tri, nhận được “Phong Ấn Ngọc Mộc” (có thể trợ giúp phong ấn hoặc cảm ứng trụ linh tương tự).
---
Vân Thiên Hà không quay về trại ngay. Hắn ngồi cạnh Thiên Dực Sưu Thú, thở dài:
> “Càng tiến sâu, càng cảm thấy Phong Ma Sơn Mạch này... không đơn giản chỉ là nơi tu luyện.”
[Huyễn Cảnh Tâm Ma – Bóng Tối Trong Linh Hồn Vân Thiên Hà]
---
Sau khi phong ấn xong oán linh tại tụ linh trụ, Vân Thiên Hà ngồi nhập định ngay giữa bóng đêm thâm sâu, Thiên Dực Sưu Thú lặng lẽ thu nhỏ, quấn lấy vai hắn như đang ngủ. Nhưng lúc hắn vừa nhắm mắt—
Không gian trước mặt mờ đi.
Linh thức bị kéo vào một cõi mơ hỗn độn.
---
🌑 Trong Huyễn Cảnh
Hắn đứng giữa một đồng hoang tro bụi, trên bầu trời là huyết nguyệt đỏ rực, những vệt thi thể trải dài vô tận: người, yêu thú, tộc nhân... tất cả đều nhuốm máu.
> “Tại sao ngươi còn sống?”
Một giọng nói trầm đục, vang lên từ sau lưng. Vân Thiên Hà quay lại—trước mắt là chính hắn, nhưng khuôn mặt đầy sát khí, đôi mắt như vực sâu không đáy.
> “Ta là ngươi. Là kẻ đã từng oán trời trách đất, là bóng tối ngươi chôn vùi.”
Tâm ma—hiện thân của sự sợ hãi, hận thù và khát vọng sâu kín trong linh hồn hắn.
---
⚔ Cuộc Đối Thoại
> Tâm ma bước tới, mỗi bước đất nứt ra dưới chân.
“Ngươi nói tu đạo vì chính nghĩa? Vì bảo vệ?”
“Là nói dối. Ngươi tu luyện vì muốn mạnh hơn tất cả, để trả thù, để nghiền nát những kẻ đã vứt bỏ ngươi!”
Vân Thiên Hà nắm chặt tay, mắt hiện tia kiên nghị.
> “Ta không phủ nhận điều đó. Nhưng ta... không còn là ta của ngày xưa.”
“Sức mạnh không chỉ để giết chóc. Mà để lựa chọn không giết.”
> Tâm ma cười lớn.
“Vậy nếu có ngày, kẻ ngươi yêu quý lại chết trước mắt ngươi, vì lòng nhân từ hôm nay thì sao?”
“Ngươi sẽ làm gì, Vân Thiên Hà?”
Khoảnh khắc ấy, ánh lửa bùng lên sau lưng hắn, là bóng dáng mẫu thân và hai muội muội tan thành tro bụi... là Tô Thanh Tuyết quay đầu trong mưa, biến mất vào hư không.
---
Vân Thiên Hà quát lớn:
> “Ta sẽ mạnh lên. Không vì thù, không vì danh—mà để bảo vệ lựa chọn của chính ta!”
Ầm!!
Lực lượng hỗn nguyên từ đan điền dâng trào, Chi Kết Quyết vận hành trong linh hồn, ánh sáng ngũ hành thiêu rụi bóng đêm.
Tâm ma nứt ra, cười nhẹ:
> “Tốt... nếu ngươi thật sự đủ mạnh... Hẹn ngươi ở tầng sâu hơn, nơi mà ánh sáng không còn chiếu tới.”
---
🌕 Tỉnh lại
Vân Thiên Hà mở mắt. Sương sớm bao phủ, trời vừa hửng sáng.
Hệ thống nhắc nhở:
> ▫ Đã vượt qua tầng đầu tiên “Tâm Ma Huyễn Cảnh”
▫ Thuộc tính tăng thêm:
Trí Lực +5
Tinh Thần +10
▫ Kỹ năng mới mở khóa: Đạo Tâm Minh Cảnh
▫ Nhiệm vụ ẩn mở khóa: Khảo Thí Đạo Tâm – Thiên Môn Trì