CHƯƠNG 1: LINH CĂN KHAI SINH, OANH HÙNG ĐỊNH HUYỀN THOẠI
Giữa cõi hỗn mang sơ khai, khi vũ trụ còn chưa định hình, khi mọi khái niệm về thời gian, không gian chỉ là những làn sương mờ ảo, một bóng người với mái tóc trắng bạc đứng lặng lẽ, ánh mắt đỏ rực dõi theo từng chuyển động đầu tiên của Tạo Hóa.
Đột nhiên, như một hơi thở đầu tiên của vũ trụ, không gian bắt đầu rạn nứt. Những khe nứt kỳ dị lan rộng, từng cánh cổng khổng lồ chậm rãi mở ra, giải phóng những dòng năng lượng ánh kim thuần khiết cuồn cuộn tuôn chảy. Chúng như những con sông ánh sáng, hội tụ về một điểm – nơi một vũ trụ non trẻ đang dần thành hình, ngoài cả Mộng Huyễn Giới – vùng đất của những giấc mộng và ảo ảnh.
Ngay tại tâm điểm của biến động ấy, vô số thực thể cổ xưa – những tồn tại hùng mạnh từ thuở hồng hoang – đứng im lặng quan sát. Họ là những chứng nhân của thời gian, đông đảo đến mức không thể đếm xuể, mỗi kẻ đều tỏa ra khí tức uy nghiêm đến nghẹt thở. Đột ngột, như được dẫn dắt bởi một thiên ý vô hình, tất cả cùng lúc vận chuyển thần lực. Luồng năng lượng khổng lồ giao thoa, chuyển hóa, ngưng tụ thành một khối quang mang rực rỡ chói lòa, thắp sáng cả một góc vũ trụ vừa mới ra đời.
Từ trung tâm của khối sáng ấy, một điểm linh quang – nhỏ bé như hạt bụi – từ từ xoay tròn, hấp thụ tinh hoa của đất trời. Nó lớn dần, cô đặc lại, rồi hóa thành một viên ngọc linh châu hoàn mỹ, tỏa ra khí tức nguyên sơ thuần khiết, ẩn chứa sức mạnh khôn lường – Linh Căn Vĩnh Hằng, cội nguồn của mọi khát vọng, chìa khóa mở ra mọi Pháp Tắc!
Chưa kịp để linh khí lan tỏa khắp nơi, không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển kịch liệt! Một luồng gió lạnh thấu xương xé ngang qua, sắc bén như lưỡi dao vô hình – xoẹt!
Ngay lập tức, một bóng người sừng sững hiện ra bên cạnh viên linh châu, như thể hắn đã tồn tại ở đó từ thuở vô minh. Kẻ vừa xuất hiện khoác lên người một luồng khí tức bạc trắng kỳ ảo, ngạo nghễ và bất kham. Mái tóc dài ánh bạc của hắn tung bay trong dòng năng lượng hỗn loạn, đôi mắt lóe lên tia nhìn sắc lạnh.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào Linh Căn, rồi bật cười cuồng dại, tiếng cười vang vọng như xé tan sự tĩnh lặng thiêng liêng, khuấy động tâm can mọi kẻ đang chứng kiến:
"Ha ha ha ha! Linh Căn này… là của ta! Của ta!"
Lời tuyên bố ngạo mạn ấy như sấm nổ giữa trời quang, khiến toàn bộ các thực thể cổ xưa kinh động. Họ, những sinh linh từ buổi sơ khai, kẻ nắm giữ quy tắc đầu tiên của vũ trụ… lại hoàn toàn không phát hiện được sự xuất hiện của hắn. Hắn đến như một ý niệm xé toạc thực tại, vượt ngoài mọi quy tắc, mọi hiểu biết.
Một trong những thực thể uy nghiêm nhất – có lẽ là sinh linh đầu tiên của cõi này – cất giọng trầm đục, nặng nề như ngàn vạn năm tháng, chứa đựng lửa giận bị dồn nén:
"Kẻ lạ mặt kia! Ngươi có biết, khi chạm tay vào Linh Căn với ý định chiếm đoạt, ngươi đã tự ký tên vào bản án tử! Một cái chết vĩnh hằng, không thể siêu sinh!"
Kẻ tóc bạc khẽ nhếch môi thành nụ cười nửa miệng đầy khinh miệt. Đôi mắt hắn lóe lên tia nhìn lạnh lẽo, tàn độc. Hắn hừ nhẹ một tiếng, như thể lời uy hiếp kia chẳng đáng để hắn để tâm. Ngẩng cao đầu, hắn cất giọng, từng lời vang vọng, xuyên thẳng vào tâm thức của tất cả:
"Ồ? Các ngươi cũng muốn nó? Thật trùng hợp… Ta cũng vậy.
Nhưng thứ ta đã muốn – nhất định phải là của ta! Ai dám cản?!"
Dứt lời, từ giữa mi tâm của hắn đột nhiên lóe lên một điểm sáng đỏ rực như giọt máu tinh khiết. Trong khoảnh khắc, một thanh Đoản Đao đỏ sẫm hiện ra – như được rèn từ chính huyết mạch của chiến trường. Thân đao bao phủ bởi sát ý màu tím sâu thẳm, đậm đặc đến mức khiến không gian quanh hắn vặn vẹo, méo mó.
Hắn nhẹ xoay cổ tay, mũi đao chĩa thẳng về phía vô số thực thể đang giận dữ ngút trời:
"Muốn lấy lại Linh Căn? Được thôi… có bản lĩnh thì đến mà lấy!"
Câu thách thức vừa dứt, như mồi lửa ném vào biển thuốc súng – chiến tranh bùng nổ!
Không lời cảnh báo, không một thoáng chần chừ. Pháp Tắc chạm Pháp Tắc, sức mạnh cổ xưa đối đầu một kẻ đơn độc nhưng mang trong mình ý chí bất diệt. Không gian vỡ nát, thời gian đứt đoạn, rồi lại tuôn trào hỗn loạn.
Kẻ tóc bạc, với đoản đao đỏ rực trong tay, một mình đối đầu với vô số thần ma cổ đại. Trận chiến kéo dài hàng chục năm, nhấn chìm cả một vùng vũ trụ non trẻ trong biển lửa hủy diệt và tái sinh. Máu của những thực thể cổ xưa nhuộm đỏ cả không gian, từng vì sao tắt lịm dưới sát ý vô biên.
Năm trăm năm sau, khi dư âm trận chiến chấn động Càn Khôn dần lắng xuống, khi những vết sẹo trong ký ức vũ trụ bắt đầu phai nhạt… một huyền thoại bắt đầu truyền tụng giữa các vì sao, giữa các giới.
Người ta kể về một gã Oanh hùng tóc bạc, kẻ mang theo luồng năng lượng màu bạc thần bí, một mình một đao đoạt lấy Linh Căn Vĩnh Hằng từ vòng vây thần ma. Gã biến mất trong chớp mắt sau trận chiến, để lại phía sau chỉ là những lời ca ngợi, những bản hùng ca bất tử được kể đi kể lại qua muôn thế hệ.
Không ai biết hắn là ai. Cũng không ai biết hắn đang ở đâu.
Chỉ biết rằng, truyền thuyết về hắn đã khắc tên vào cõi vĩnh hằng, mở ra một chương sử mới cho vô vàn câu chuyện sau này.