Lời Diệu Linh Tiên Tử vừa dứt, Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn tò mò cực độ. "Trận 'luận bàn' không mấy nhẹ nhàng" mà khiến cả Tàng Vân Tông hùng mạnh phải "tổn thất không ít", chắc chắn không phải là một cuộc đấu khẩu thông thường.
Thánh Đế, với bản tính thẳng thắn và có phần hiếu chiến, không kìm được mà cất tiếng hỏi, giọng đầy vẻ hứng thú:
"Diệu Linh đạo hữu, người nói vậy… chẳng lẽ đã thực sự động thủ với lão già Ân Khê đó sao? Tại hạ nghe danh lão ta tuy có phần bảo thủ, cố chấp, nhưng tu vi cũng thuộc hàng Thủy Tổ một phương, không dễ đối phó đâu. Không biết trận chiến đó… diễn ra như thế nào?"
Tông chủ Thanh Khuê, dù trầm tĩnh hơn, nhưng ánh mắt cũng ánh lên sự hiếu kỳ không kém. Ông cũng gật đầu, tiếp lời:
"Đúng vậy, Diệu Linh tiên tử. Việc ngài thu nhận được một đệ tử có căn cơ và tư chất tuyệt đỉnh như Uyển Nhi đã là một kỳ duyên. Nhưng để một người như Ân Khê phải chịu tổn thất nặng nề, e rằng sự tình không chỉ dừng lại ở việc tranh giành một đứa trẻ. Mong tiên tử có thể kể rõ hơn, để chúng tại hạ được mở mang tầm mắt."
Diệu Linh Tiên Tử khẽ nhấp một ngụm tiên trà, đôi mắt phượng tuyệt mỹ khẽ nheo lại, như đang hồi tưởng về khung cảnh hỗn loạn nhưng cũng đầy kịch tính của mười ngày trước. Nụ cười trên môi nàng vẫn giữ vẻ thanh thoát, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia sắc lạnh, một sự kiêu hãnh không thể che giấu của kẻ chiến thắng.
"Hai vị đạo hữu nói không sai," nàng từ tốn đáp, thanh âm vẫn trong trẻo nhưng lại mang theo một chút ý vị của chiến trường. "Lão già Ân Khê đó, sau khi ta đã đưa Uyển Nhi lên kiệu, quả thực đã không giữ được bình tĩnh. Lão ta cho rằng ta đến Tàng Vân Tông là để gây sự, để làm mất mặt lão trước bàn dân thiên hạ. Hơn nữa, có lẽ sau đó lão cũng lờ mờ nhận ra được sự đặc biệt trong căn cơ của Uyển Nhi, nên mới bất chấp tất cả, muốn dùng vũ lực để đoạt lại."
Nàng dừng một chút, như để hai vị khách quý hình dung ra sự căng thẳng của tình huống lúc đó.
"Ban đầu," Diệu Linh kể tiếp, giọng điệu có chút khinh miệt, "lão ta cũng chỉ dám cho vài tên trưởng lão quèn ra bố trí một cái trận pháp cỏn con, ý định phong tỏa kiệu hoa của ta. Ha, đúng là một lũ ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình."
Nghe đến đây, Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế không khỏi thầm lắc đầu. Với thực lực của Diệu Linh Tiên Tử, những trận pháp thông thường của Tàng Vân Tông làm sao có thể làm khó được nàng.
"Sau khi ta nhẹ nhàng phá giải cái 'Thiên Cương Trận' rách nát đó của bọn họ, lão Ân Khê dường như đã hoàn toàn mất hết lý trí. Lão ta điên cuồng gầm thét, huy động toàn bộ lực lượng còn lại của Tàng Vân Tông, thậm chí còn gọi cả những lão quái vật đã bế quan không biết bao nhiêu năm ra, bày ra cái gọi là 'Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận', một đại trận hộ sơn cuối cùng của bọn họ, ý muốn một trận sống mái với ta."
Diệu Linh khẽ nhếch môi, một nụ cười đầy vẻ chế nhạo hiện lên. "Phải nói là, cái đại trận đó của bọn họ, nhìn qua cũng có chút khí thế, hơn hai mươi vị cường giả cấp Thủy Tổ hoặc Trưởng Lão thượng tầng cùng hợp lực, uy năng cũng không thể xem thường. Nhưng tiếc thay, đối thủ của bọn họ lại là ta…"
Nàng khoan thai kể tiếp, giọng điệu vẫn giữ vẻ ung dung nhưng từng lời nói lại phác họa nên một khung cảnh kinh thiên động địa:
"Lão Ân Khê lúc đó mặt mày đỏ gay, gân xanh nổi đầy trán, hét lớn một tiếng ra lệnh cho đám lâu la khởi động cái gọi là 'Vạn Trọng Quy Nguyên Trận'. Từ khắp các ngọn núi, các mật điện của Tàng Vân Tông, vô số luồng khí tức mạnh mẽ, cổ xưa và mang theo sát khí ngút trời đồng loạt bộc phát. Không gian phía trên Tàng Vân Tông bỗng trở nên sền sệt, một màu xám bạc lạnh lẽo bao trùm. Từ lòng đất, những cột sáng năng lượng màu tro xám khổng lồ, đường kính phải đến vài trượng, từ từ trồi lên, trên thân cột khắc đầy những đạo văn tự cổ xưa, uốn lượn như những con giao long đang ngủ say. Đồng thời, trên bầu trời, những đám mây xám bạc tụ lại, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, chính giữa là một con mắt năng lượng màu đỏ ngầu đang từ từ mở ra, nhìn xuống đầy vẻ hủy diệt. Các cột sáng và con mắt trên trời được kết nối với nhau bằng những sợi xích năng lượng mờ ảo, tạo thành một đại trận pháp còn lớn hơn, phức tạp hơn và mang theo uy năng hủy diệt hơn gấp bội so với cái trận kim cương què quặt ban nãy. Không khí trở nên ngột ngạt đến cực điểm, áp lực kinh hoàng từ 'Vạn Trọng Quy Nguyên Trận' khiến vạn vật trong phạm vi như muốn quy phục, mặt đất rung lên từng hồi."
Diệu Linh khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng một tia thích thú như đang xem một trò hề vụng về. "Ta khi đó, thấy Uyển Nhi có chút lo lắng, liền tiện tay tạo một không gian nhỏ bao bọc và bảo vệ lấy con bé . Xong xuôi, ta mới thực sự nhìn về phía lão Ân Khê và đám trưởng lão Tàng Vân Tông đang gồng mình vận trận."
"Ta nói với bọn họ, nếu đã muốn thử, vậy thì Diệu Linh ta sẽ cho các ngươi toại nguyện. Rồi, ta cũng chẳng cần dùng đến pháp bảo hay kết ấn gì cho phức tạp. Chỉ nhẹ nhàng đưa một ngón tay trỏ lên, điểm một cái vào hư không ngay trước mặt."
Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế nín thở lắng nghe, họ có thể tưởng tượng được sự căng thẳng của trận chiến qua lời kể của Diệu Linh.
"Một gợn sóng năng lượng vô hình, ban đầu cực kỳ yếu ớt, tưởng chừng như vô hại, từ đầu ngón tay ta lan tỏa ra. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, nó khuếch đại với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, biến thành một cơn địa chấn năng lượng thuần túy, một sức mạnh không thể diễn tả bằng lời, trực tiếp đánh vào tâm điểm của 'Vạn Trọng Quy Nguyên Trận'!"
Diệu Linh nhấp thêm một ngụm trà, rồi nói tiếp, giọng vẫn đều đều nhưng ẩn chứa một sự lạnh lùng khiến người nghe phải rùng mình:
"ẦM KRUUUUUUUUUUUUNGGGGG! Một tiếng nổ kinh hoàng chưa từng có vang vọng khắp sơn môn Tàng Vân Tông, át cả tiếng sấm gầm trên trời. 'Mộng Cảnh Đại Nguyên Trận, đại trận hộ sơn cuối cùng, niềm tự hào và là chỗ dựa lớn nhất của TTV, dưới 'tuyệt kỹ' tưởng chừng đơn giản đó của ta, bắt đầu rung chuyển dữ dội. Các cột sáng màu tro xám khổng lồ nứt toác từ gốc lên ngọn, con mắt đỏ ngầu trên bầu trời như bị một bàn tay vô hình bóp nát, những sợi xích năng lượng đứt phựt như dây đàn. Chỉ trong vài hơi thở, đại trận kiên cố, kết tinh từ sức mạnh của hơn hai mươi vị cường giả, nổ tung thành vô số mảnh vỡ năng lượng, bắn tứ tán ra xung quanh như một cơn mưa sao băng xám xịt!"
"Dư chấn từ vụ nổ đại trận quét qua. Gần một phần ba số tu sĩ TTV cấp thấp đang cố gắng trợ lực cho trận pháp từ xa, không kịp phản ứng, bị luồng năng lượng cuồng bạo này đánh trúng, thân thể lập tức nổ tung thành huyết vụ, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp vang lên đã chìm nghỉm. Hơn năm vị trưởng lão TTV chủ chốt, những người trực tiếp vận hành các mắt trận quan trọng, cũng không khá hơn. Họ như những con diều đứt dây, bị hất văng đi hàng trăm trượng, máu tươi phun xối xả, thân thể mềm oặt rơi xuống đất, nguyên thần có kẻ còn chưa kịp thoát ra đã bị dư chấn nghiền thành tro bụi."
"Còn lão Thủy Tổ Ân Khê," Diệu Linh khẽ cười nhạt, "với tư cách là người chủ trận, chịu phản phệ nặng nề nhất. Lão hét lên một tiếng đau đớn, toàn thân như bị hàng vạn mũi kim châm, máu tươi từ miệng, mũi, tai không ngừng tuôn ra. Lão cố gắng đứng vững, nhưng hai chân đã mềm nhũn, lảo đảo rồi ngã quỵ xuống, khí tức suy yếu tột độ. Ánh mắt lão nhìn ta lúc đó, chỉ còn lại sự kinh hoàng tột độ, một nỗi tuyệt vọng và sự không cam lòng đến cùng cực."
Nàng ngừng lại, đưa mắt nhìn hai vị khách quý đang sững sờ, rồi kết luận một cách nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:
"Sau đó, ta cũng chỉ nói vài lời cảnh cáo, đại ý là nể tình giao hữu cũ mà tha cho bọn họ một mạng, nếu không thì Tàng Vân Tông đã sớm thành tro bụi. Lão Ân Khê và đám tàn quân còn lại, không một ai dám hó hé nửa lời, lủi thủi dìu nhau tháo chạy."
Lời kể của Diệu Linh Tiên Tử tuy nhẹ nhàng, nhưng lại phác họa nên một trận chiến kinh thiên động địa, một màn thị uy tuyệt đối của Tử Môn Quan. Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế chỉ biết nhìn nhau, trong lòng dâng lên một sự kính sợ và thán phục không gì sánh được đối với vị nữ tử trước mặt. Họ hiểu rằng, thế giới tu chân này, quả thực là cường giả vi tôn, và Diệu Linh Tiên Tử, chính là một trong những tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất của sự cường đại đó.