Cherreads

Chapter 2 - Chương 2: Ánh Sáng Đầu Tiên

Chương 2: Ánh Sáng Đầu Tiên

Sương sớm phủ đầy những tán lá rừng ngoài rìa làng Tân Khê, khi Ken lặng lẽ bước qua cổng đá cổ – nơi dân làng tin rằng ai đi qua sẽ không còn trở lại.

Cậu mang theo thanh kiếm ánh sáng (mà vẫn chưa phát sáng), quyển sổ cổ và bản đồ tay. Gió lạnh thổi xuyên qua vạt áo, nhưng lòng Ken thì nóng hơn bao giờ hết.

> "Cánh Cổng?"

"Vong Ưu Lâm?"

"Tinh Khí là gì thực sự?"

Cậu không biết. Nhưng đó chính là lý do Ken rời làng – vì tò mò.

🌲 Rừng Mắt Mờ

Địa điểm đầu tiên trên bản đồ là "Rừng Mắt Mờ" – khu rừng mờ sương quanh năm, ít ai dám bước vào vì người ta đồn rằng, rừng khiến người ta quên đi mục đích của mình.

Ken tiến vào khi trời vừa sáng. Tán cây rậm rạp chắn gần hết ánh sáng mặt trời. Âm thanh nhỏ nhất cũng vang vọng giữa rừng, như bị nhân lên hàng chục lần.

Sau vài giờ đi bộ, Ken nhận ra... mình quay lại chỗ cũ.

Một lần. Hai lần. Ba lần.

> "Không thể nào… mình đi thẳng cơ mà…"

Ken ngồi xuống một tảng đá, thở dốc. Trong lúc nghỉ, cậu lật mở quyển sổ da cổ – nơi có những ghi chú rời rạc của Lão Sư.

Một trang khiến Ken chú ý:

> "Tinh Quang cơ bản: Ánh sáng bên trong không bị che khuất bởi ảo ảnh bên ngoài."

→ Dẫn Tinh bằng cảm xúc rõ ràng nhất: Mục tiêu.

Ken nhắm mắt. Cậu hít sâu, tập trung vào mục đích: tìm ra sự thật, tìm Lão Sư, và… hiểu chính mình.

Một tia sáng nhỏ lóe lên từ mảnh ngọc trong túi áo, dẫn đường về phía tây. Ken mỉm cười:

> "Ra là vậy... Không phải ánh sáng bên ngoài, mà là ánh sáng trong lòng mình."

Cậu đứng dậy, bước theo ánh sáng mờ dẫn lối.

Khi gần đến rìa rừng, một tiếng rít vang lên – lạnh sống lưng.

Một con Tinh Mộc Báo – loài thú dữ có thể cảm nhận Tinh Khí – đang chặn đường Ken. Bộ lông đen nhánh, đôi mắt đỏ rực và móng vuốt dài gấp đôi bàn tay người thường.

Ken rút thanh kiếm. Tay run nhẹ. Đây là trận chiến đầu tiên trong đời.

Con báo lao tới. Ken né kịp, nhưng tay bị xước dài một đường.

> "Không thể đánh bừa... Phải dùng ánh sáng… ánh sáng của mình!"

Ken tập trung – nhớ lại cảm giác khi rời làng. Khao khát. Quyết tâm. Tò mò.

Thanh kiếm bỗng phát sáng – mỏng nhẹ, như được bọc bởi sợi ánh sáng trong suốt.

Ken xoay người, chém ngang, tạo ra một vệt sáng cắt vào không khí. Tinh Mộc Báo bị thương nhẹ, lùi lại, gầm gừ… rồi chạy biến vào rừng.

Ken thở dốc, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nhưng trong tim… lại có một điều lạ:

Cảm giác sống thật sự.

Ken bước ra khỏi Rừng Mắt Mờ khi mặt trời lên cao, ánh sáng tỏa lên tóc cậu như vầng hào quang mỏng.

Trước mặt cậu là đồi đá trắng, và xa hơn nữa là ngọn tháp đổ – nơi đánh dấu ranh giới vùng Tinh Khí Cổ.

> "Một bước nữa... sẽ không thể quay lại."

Ken nhìn thanh kiếm trên tay – giờ đây không còn im lặng. Nó rung nhẹ, như đáp lại tiếng gọi của hành trình.

Cậu mỉm cười:

> "Tò mò dẫn ta đi... vậy để xem nó đưa ta tới đâu."

Cậu bước tiếp, không ngoái đầu.

More Chapters