Không khí tại Tử Môn Quan vẫn còn phảng phất dư vị nồng ấm của yến tiệc linh đình. Sau khi các thị nữ duyên dáng lui gót, trong chủ điện rộng lớn chỉ còn lại Diệu Linh Tiên Tử, Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế. Ánh nến huyền ảo chiếu lên những gương mặt mang nhiều tâm tư, đặc biệt là sự tò mò khôn nguôi của hai vị khách quý đối với tiểu đồ đệ mới của Tử Môn Quan.
Tông chủ Thanh Khuê, sau một hồi đăm chiêu, vẫn không thể kìm nén được sự hiếu kỳ đã dâng lên từ khoảnh khắc ông cảm nhận được căn cơ và tư chất phi thường của Uyển Nhi. Ông khẽ chắp tay, giọng đầy kính phục hướng về Diệu Linh Tiên Tử:
"Diệu Linh đạo hữu, tại hạ quả thực vô cùng khâm phục nhãn lực của ngài. Căn cơ và tư chất của tiểu cô nương này… phải nói là vạn năm khó gặp, như một viên minh châu bị bụi trần che lấp. Không biết đạo hữu đã có cơ duyên đặc biệt nào mà tìm được một hạt giống tu luyện tuyệt vời đến thế? Mong đạo hữu có thể chia sẻ đôi chút để chúng ta mở rộng tầm mắt."
Thánh Đế cũng gật đầu tán đồng, ánh mắt chăm chú, ẩn chứa sự chờ mong hướng về phía Diệu Linh.
Diệu Linh Tiên Tử khẽ nở một nụ cười thanh khiết, tựa như đóa sen vừa hé nở trong sương sớm, một nụ cười mang theo cả một câu chuyện dài. Nàng nhẹ nhàng đặt Uyển Nhi, vẫn đang say ngủ trong sự bình yên, xuống chiếc nhuyễn tháp (giường mềm) được chuẩn bị sẵn gần đó. Đoạn, nàng từ tốn cất lời, thanh âm trong trẻo như suối ngọc, đưa tâm trí mọi người ngược dòng thời gian:
"Chuyện này kể ra cũng thật là một hồi kỳ ngộ, tựa như có bàn tay của Thiên Ý vô hình dẫn dắt. Mọi việc bắt đầu từ mười ngày trước, tại Đại Lễ Tuyển Chọn đệ tử của Tàng Vân Tông."
Nghe đến "Tàng Vân Tông" và "Đại Lễ Tuyển Chọn", Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế đều thoáng chút ngưng thần. Tàng Vân Tông tuy không phải là thế lực đứng đầu một cõi, nhưng cũng là một tông môn có lịch sử lâu đời, nổi tiếng với việc đào tạo đệ tử nghiêm ngặt và sở hữu một vài bí pháp độc đáo. Đại lễ tuyển chọn của họ mỗi lần tổ chức đều thu hút không ít nhân tài trẻ tuổi từ các vùng lân cận đến thử vận may, mong được bước chân vào con đường tu tiên.
Diệu Linh tiếp tục, giọng kể trầm ấm, mang theo một chút ý vị thâm sâu: "Tử Môn Quan chúng ta vốn dĩ thanh tĩnh, ít khi để tâm đến những huyên náo bên ngoài. Tàng Vân Tông kia, nói thẳng ra, cũng chẳng mấy ưa gì Tử Môn Quan này, thậm chí còn có chút hiềm khích ngầm từ xa xưa. Đại lễ tuyển chọn của họ, dĩ nhiên là không có cửa mời chúng ta. Thế nhưng, hôm đó không hiểu sao, ta lại nổi hứng muốn đến xem thử một phen, coi như góp thêm chút 'náo nhiệt' bất ngờ cho họ vậy."
Nụ cười của Diệu Linh thoáng một tia tinh nghịch, khiến hai vị tông chủ kia cũng phải thầm lắc đầu, hiểu rõ tính cách có phần tùy hứng nhưng cũng đầy thực lực của vị nữ tử này.
"Tàng Vân Tông ngày diễn ra đại lễ quả thực rất đông đúc," Diệu Linh kể tiếp, ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm. "Hàng ngàn thiếu niên thiếu nữ ôm mộng tu tiên tề tựu, khí thế hừng hực. Các trưởng lão Tàng Vân Tông bày ra đủ loại khảo nghiệm từ căn cơ, tâm tính đến ngộ tính. Ta khi đó cũng không lộ diện ngay, chỉ ẩn mình quan sát từ một góc, xem bọn họ diễn trò. Phải nói là, cũng có vài mầm non coi như không tệ, nhưng chưa đủ để khiến ta động tâm."
"Ta vốn định dạo một vòng rồi đi, cũng không có ý định gây sự gì. Cho đến khi, ta đưa mắt về phía cửa ghi danh, nơi vẫn còn một vài người đang chờ đợi kết quả hoặc cố gắng xin thêm cơ hội. Lúc này, ta bỗng thấy một cảnh tượng khiến chân mày mình khẽ nhíu lại."
Diệu Linh dừng một chút, ánh mắt nàng thoáng lướt qua Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế, thấy họ vẫn đang chăm chú lắng nghe với vẻ mặt đầy mong đợi, nàng mới nói tiếp, giọng điệu có phần lạnh đi vài phần:
"Một đứa bé gái nhỏ thó, y phục tuy mới nhưng giản dị, có phần lấm bụi đường trường, gương mặt cũng thoáng chút mệt mỏi, lấm lem sau chuyến đi dài, đang đứng trước bàn ghi danh, nơi một vị trưởng lão của Tàng Vân Tông với vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi đó. Chính là Uyển Nhi. Con bé có vẻ như vừa bị từ chối, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng và một chút gì đó van nài, nhưng vị trưởng lão kia chỉ lạnh lùng xua tay, thậm chí còn có vài lời lẽ khá khó nghe, chê bai căn cơ của con bé không đủ tiêu chuẩn, lại thêm y phục không phải hàng quyền quý. Xung quanh, vài đệ tử Tàng Vân Tông đứng gần đó còn buông lời chế giễu. Trông con bé lúc đó thật nhỏ bé, đơn độc và đáng thương giữa sự đông đúc, huyên náo của đại lễ, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người, trên viền cổ áo manh y sam đơn sơ ấy, ta còn thoáng thấy nét thêu nhỏ bằng chỉ lam nhạt hai chữ 'Uyển Nhi'."
Nàng trìu mến nhìn xuống Uyển Nhi đang ngủ say, một thoáng phức tạp lướt qua đáy mắt.
"Ta đứng đó quan sát một lúc. Ánh mắt con bé, dù ngấn lệ và có chút tuyệt vọng khi bị từ chối phũ phàng, nhưng khi ta vô tình dùng thần thức lướt qua, một sự kinh ngạc chợt lóe lên trong tâm trí ta. Bên dưới vẻ ngoài gầy gò, tầm thường ấy, lại ẩn chứa một căn cơ và tư chất phi phàm, một khối ngọc thô chưa được mài giũa nhưng tiềm năng lại sâu không lường được! Chính sự phát hiện bất ngờ đó, cùng với nét kiên định và thuần khiết trong ánh mắt con bé, đã thực sự chạm đến tâm khảm của ta, khiến ta không thể không chú ý."
Diệu Linh Tiên Tử ngưng lời, ánh mắt nhìn ra xa xăm, như đang cân nhắc điều gì đó. Câu chuyện của nàng dừng lại ở đây, để lại một khoảng lặng đầy ẩn ý, khiến Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế càng thêm phần tò mò về những gì đã xảy ra tiếp theo tại Tàng Vân Tông.